Chương 96

Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

10.228 chữ

15-12-2022

---•---

Lúc Tống Trấn đến, Tống Ngọc Trạch vẫn còn đang đứng trước cửa sổ phát ngốc, trên người y mặc một chiếc áo blouse trắng tinh như mới, lưng đứng thẳng tắp, hai chân thon dài, từ sau nhìn lại khí chất thanh lãnh như tùng trúc.

Tống Trấn khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa đánh giá trên dưới phòng làm việc này, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng dáng của Tống Ngọc Trạch nửa ngày mà y vẫn chưa phát hiện ra.

Hắn vươn tay gõ nhẹ vài tiếng lên cửa, trên khuôn mặt treo lên ý cười đùa giỡn.

Quả nhiên khi Tống Ngọc Trạch quay đầu nhìn thấy hắn thì bên tai lập tức hồng lên, y nhanh chóng kéo màn lại, còn cố ý rũ mắt che dấu nội tâm hoảng loạn của mình, thật là đáng yêu muốn chết mà.

Dáng vẻ rõ ràng luôn rất thành thục, dù gặp chuyện thì biểu tình vẫn cứ đạm nhiên không bị kinh động, trước mặt người ngoài cũng là một vẻ mặt đó. Nhưng khi bị Tống Trấn trêu chọc một chút thì lại đáng yêu như thế, cho nên Tống Trấn mới rất thích "bắt nạt" y.

Tống Ngọc Trạch nhớ lại lời lúc trước của Tống Trấn là cổ họng lại khô đến ngứa ngáy, y cảm thấy độ ấm trên mặt mình cũng ngày càng tăng.

Theo âm thanh khóa cửa "xoạch" một tiếng, trái tim của Tống Ngọc Trạch cũng nhanh chóng rụt lại, ngón tay nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Y ngẩng đầu nhìn Tống Trấn, trong mắt như đang ẩn chứa vẻ cầu xin.

Tống Trấn giả vờ không thấy, đi đến bên bàn làm việc của Tống Ngọc Trạch ngồi xuống, lười biếng bắt chéo hai chân, sau đó lại tùy tay lật một quyển sổ ra xem.

Tống Ngọc Trạch bước qua ngồi ở một góc trên bàn làm việc, y cách Tống Trấn rất gần, vạt áo blouse trắng dừng lại trên đùi của hắn. Y ra vẻ trấn định nhìn Tống Trấn: "Thật sự muốn làm ở đây sao?"

Yêu cầu để Tống Trấn giúp Cố Chi đó chính làm một lần ở trong văn phòng của Tống Ngọc Trạch.

Tống Trấn không nói lời nào, chỉ nhìn y chằm chằm .

Áo blouse trắng dành cho bác sĩ không nhiễm một hạt bụi rất hợp với dáng vẻ thanh lãnh của Tống Ngọc Trạch, dường như vô cùng nhuần nhuyễn bày ra khí chất cấm dục của y.

Y thật sự rất đẹp, từ ngọn tóc đến ngón chân, không chỗ nào mà không tinh xảo, chắc hẳn là người rất được thượng đế thiên vị.

Tính cách của Tống Ngọc Trạch vốn luôn nề nếp, khuy áo cũng được cài đến kín đáo, kết hợp với khuôn mặt kia chỉ càng khiến cho người ta muốn dùng một tay xé mở nó, một tay còn lại thì sẽ chạm vào cảnh sắc đẹp đẽ bên trong.

Tống Ngọc Trạch bị ánh mắt trần trụi của Tống Trấn nhìn đến tê dại cả da đầu, y giữ chặt tay Tống Trấn, nhỏ giọng nói: "Đổi cái khác được không? Về nhà rồi ông muốn làm thế nào cũng được, đi?"

Đề nghị này cũng không tồi, trong nháy mắt tâm của Tống Trấn có hơi lung lay, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra vài hình ảnh như vậy rồi như vậy với Tống Ngọc Trạch, nhưng về sau chuyện này vẫn còn có cơ hội, mỹ vị ngay trước mắt hắn chịu bỏ qua mới là lạ.

Tống Trấn đứng lên, kề sát vào tai Tống Ngọc Trạch nói ra hai chữ: "Không được."

Chẳng đợi Tống Ngọc Trạch phản ứng lại, Tống Trấn đã nâng cằm y hôn xuống.

"Ưm." Tống Ngọc Trạch bị Tống Trấn giam ở trong lòng, hai tay chống lên ngực hắn, nụ hôn nóng rực quen thuộc làm cho y thất thần.

Tống Trấn vừa hôn y vừa thuần thục cởi áo blouse trắng rồi đến từng khuy áo sơmi của Tống Ngọc Trạch.

Chỉ chốc lát sau Tống Ngọc Trạch đã trần như nhộng ngồi trên bàn làm việc, thân thể trắng nõn mê người phủ lên cơ thể cao lớn của Tống Trấn, mà hắn thì vẫn còn ăn mặc tây trang chỉnh chu.

Tấm màn vuông góc trong văn phòng làm từ plastic, tia nắng của mặt trời ban trưa bên ngoài xuyên qua từng khe hở nhỏ, rọi chiếu vào từng tia sáng trong không gian tối tăm, đồng thời cũng làm cho căn phòng tăng thêm vài phần sắc thái ái muội.

"Mặc cái này vào." Tống Trấn cầm chiếc áo blouse trắng bị cởi ra bỏ qua một bên, nói với Tống Ngọc Trạch. Ý chính là muốn để y trần trụi mặc áo blouse trắng.

Tống Ngọc Trạch hơi sững sờ một chút, khi hiểu rõ ác ý của Tống Trấn, đột nhiên mặt y bừng đỏ lên.

Người này sao có thể ác liệt như thế chứ? Ngoại trừ để giữ cho sạch sẽ thì đối với bác sĩ mà nói, áo blouse trắng còn tượng trưng cho công việc thánh khiết của bọn họ, nhưng bây giờ Tống Trấn lại muốn y mặc nó vào để làm chuyện này, hắn còn có thể biến thái hơn nữa được không?

Tống Ngọc Trạch rất hiểu tính tình của Tống Trấn, nếu như y không mặc thì cuối cùng hắn vẫn sẽ cưỡng ép mặc vào cho y, vì thế mà y chỉ sửng sờ một chút, sau đó vẫn đành mặc vào.

Đối với sự phối hợp của Tống Ngọc Trạch, Tống Trấn rất vừa lòng, ôm y xuống dưới, hôn một cái: "Ngoan."

Hắn để Tống Ngọc Trạch xoay người đối diện với bàn làm việc, kéo cà vạt của mình xuống trói hai tay y ra sau.

Tống Ngọc Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, y hơi giật cánh tay, phát hiện Tống Trấn đã trói rất chặt, căn bản không thể nào thoát được. Y khó hiểu nói: "Ông trói tôi làm chi?"

Tống Trấn khẽ cười, cúi người xuống ghé sát vào y: "Ta sợ một lát nữa làm con sướng quá, nếu con giãy giụa mạnh mà quấy nhiễu đến bên ngoài thì thật không hay, con cũng nghĩ như vậy phải không?"

Mặt Tống Ngọc Trạch hơi hồng, quay đầu cam chịu cách làm của hắn, chỉ nhỏ giọng thúc giục: "Muốn làm thì nhanh lên."

Nhưng Tống Trấn chỉ đứng đó híp mắt đánh giá y.

Vì để Tống Trấn thuận lợi tiến vào. Nửa người trên của Tống Ngọc Trạch dựa vào bàn làm việc, cánh mông đáng yêu hơi nâng lên. Dưới chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình là hai chân thon dài. Hai tay của y bị bắt chéo trói ra sau, dáng vẻ này như cứ mặc người chơi đùa.

Tư thế dâm đãng kết hợp với áo blouse thánh khiết lại có cảm giác dâm mỹ không nói nên lời, khiến cho Tống Trấn nhìn mà thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi, phía dưới cũng đã sớm cứng rồi.

Tống Ngọc Trạch không chịu nổi nữa, phía dưới trống trơn, áo blouse trắng hơi mỏng dán lên cánh mông của y, cảm giác kỳ lạ này làm cơ thể y hơi nóng lên.

Sườn mặt của y dán lên bàn làm việc lạnh lẽo, lông mi khẽ phe phẩy, khuôn mặt ửng đỏ nhấp miệng nhìn Tống Trấn, như đang kêu hắn đừng nhìn nữa, làm nhanh đi.

Tống Trấn đưa nắm tay che khóe miệng lại để dấu đi ý cười, không được rồi, Tiểu Trạch của hắn thật sự quá đáng yêu. Đáng yêu đến nỗi khiến cho hắn muốn hung hăng chơi y, chơi đến khi y phải bật khóc.

Tống Trấn ho nhẹ một tiếng, cầm vạt áo vén lên theo phần đùi trắng nõn, đưa đến bên miệng y: "Cắn lấy."

Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, do do dự dự cắn lấy, khẽ hừ một tiếng với sự đùa giỡn của Tống Trấn.

Góc áo bị y cắn lấy, mang theo một phần hơi rũ xuống hướng lên trên, vốn dĩ cánh mông trắng nõn bị che khuất cũng dần lộ ra, một nửa cánh mông lộ ra bên ngoài, nửa còn lại được dấu dưới phần bên kia của vạt áo, có cảm giác đẹp đẽ của việc nửa che nửa hở.

Tống Trấn nhìn nửa người dưới của y, ánh mắt cũng dần tối tăm.

Tống Ngọc Trạch cắn vạt áo blouse trắng, hai tay bị trói lại, nâng mông chờ hắn chơi, quả thực giống như là một bữa tiệc lớn ngon miệng, đợi Tống Trấn đến thưởng thức.

Ừm, Tống Trấn cảm thấy rất đói, hắn muốn chậm rãi từng chút từng chút nuốt con dê nhỏ đáng yêu này vào bụng.

Tống Trấn nhanh chóng cởi áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ, người hắn cao lớn, mỗi một chỗ từ trên xuống dưới đều tràn ngập sức mạnh, đường cong lưu sướng như một con liệp báo hung mãnh hằng năm săn mồi, lộ ra mị lực khôn kể của người đàn ông thành thục.

Vật phía dưới của Tống Trấn vừa thô vừa dài dựng thẳng lên, nó có phần hơi dữ tợn, như là hung khí đang diễu võ dương oai.

Tống Ngọc Trạch nhìn mà lỗ tai đỏ bừng, đầu quả tim cũng run lên, tầm mắt hơi rũ xuống như có một ngọn lửa đang nướng lấy trái tim của y, thiêu khắp cơ thể khiến cho y nóng lên.

Không riêng gì thân thể của Tống Ngọc Trạch có tác dụng dụ hoặc đối với Tống Trấn, mà cơ thể của hắn đối với y cũng như vậy, chẳng quá khác biệt bao nhiêu với thuốc kích thích, cơ thể nam tính mị lực kia, mỗi lần đều làm cho chân y mềm nhũn.

Tống Trấn không vội tiến vào mà đến gần cơ thể của Tống Ngọc Trạch, đôi tay ôm lấy eo y, dùng quy đầu sắc tình nhẹ nhàng cọ xát rãnh mông, cảm nhận hơi thở ấm nóng mềm mại từ nơi đó.

Trong nháy mắt hô hấp tràn đầy tình dục của Tống Trấn che lắp lấy Tống Ngọc Trạch, không gian tối tăm, hương vị quen thuộc, cọ xát đến nỗi làm cho người ta nhũn ra, dường như cũng khiến Tống Ngọc Trạch quên mất mình đang ở nơi nào.

Y thất thần trong nháy mắt. Miệng huyệt bị ma sát nóng lên, nơi tê dại bên trong như tự động phân bố ra tràng dịch dâm mĩ.

Phía dưới của y cũng đã cứng vô cùng, nhưng cố tình hai tay lại bị trói nên không thể chạm vào, chỉ đành gửi hy vọng vào vật to lớn kia hung hăng đâm vào, cọ xát hết tất cả ngứa ngáy ở trong lòng.

Hơi thở của Tống Ngọc Trạch dần gấp gáp, đôi môi lúc đóng lúc mở như cá thiếu nước, giọng khàn khàn: "Đừng...Đừng cọ nữa, tiến...Tiến vào đi."

"Bảo bối, rất muốn sao? Hửm?" Khóe miệng của Tống Trấn ngậm cười, tiếp tục dùng quy đầu cọ xát nơi mềm mại kia, bàn tay dời xuống tìm kiếm, cầm lấy vật thanh tú đã đứng thẳng của Tống Ngọc Trạch.

"Ừm." Khi bị bàn tay thô ráp dày rộng của Tống Trấn chạm vào, trong lòng Tống Ngọc Trạch như có một dòng diện chạy thoáng qua, y thoải mái thở ra một tiếng, nhích mông kề sát vào bụng dưới của Tống Trấn, dường như muốn động tác của hắn tiến thêm bước nữa.

Vẻ mặt đáng yêu này rất được lòng Tống Trấn, hắn theo mong muốn của y tăng tốc động tác, cực kỳ có kỹ xảo âu yếm vật nhỏ của Tống Ngọc Trạch, thỉnh thoảng còn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua lỗ nhỏ mẫn cảm.

Vật phía trước được âu yếm, miệng huyệt phía sau lại bị cọ xát, rất nhanh Tống Ngọc Trạch đã thở gấp dồn dập tước vũ khí đầu hàng, tinh dịch trắng sữa bắn ra, bắn đầy lòng bàn tay của Tống Trấn.

Sau khi phóng thích xong, đôi mắt xinh đẹp của Tống Ngọc Trạch còn mang theo hơi nước lộ ra vẻ sắc tình, khuôn mặt lười biếng, mềm mại dán vào mặt bàn.

Tống Trấn nhìn dáng vẻ này của y, phía dưới đã cứng không chịu được, rất muốn lập tức xách súng ra trận, hung hăng chơi vật nhỏ này. Nhưng mà hắn vẫn nhẫn nại dùng tinh dịch trong tay bôi lên miệng huyệt đã bị cọ xát đến nhũn ra kia.

Tống Trấn rũ nhìn miệng huyệt mềm mại của Tống Ngọc Trạch lúc đóng lúc mở, nuốt vào tinh dịch trắng ngà, ánh mắt của hắn lại tối dần, hầu kết hơi chen chúc.

Theo tinh dịch cùng với tràng dịch của Tống Ngọc Trạch phân bố ra để bôi trơn, Tống Trấn đã rất dễ dàng cho một ngón tay đi vào.

Bên trong vừa mềm lại vừa ướt, tư vị tiêu hồn vô cùng, ngón tay thô ráp của Tống Trấn xẹt qua vách trong non mềm, cả người Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng run rẩy, y kêu lên một tiếng, xoắn chặt lấy ngón tay của hắn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!